Một ngày các chú tất cả bao nhiêu là sinh hoạt, nào ngồi thiền tụng kinh, thiền hành, nghe pháp thoại, chấp tác…., hầu như các thời khóa đầy đủ được ghi trên mẫu bảng bé con. Duy chỉ bao gồm một sinh hoạt số đông đặn liên tục ở cuối ngày là vắng lặng hùng tráng. Lần đầu tiên Tâm An đọc tư chữ đó cảm xúc kỳ lạ. Sao mà lặng ngắt Hùng Tráng được nhỉ? Chú mang thắc mắc của bản thân mình ra hỏi trung ương Từ:
– Anh trọng điểm Từ nè! Em thấy tứ chữ lặng ngắt hùng tráng nghe kỳ kỳ sao ấy. Im re thì đâu gồm gì nhưng hùng tráng.
Bạn đang xem: Âm thanh của sự im lặng
Tâm từ ngồi lặng suy bốn rồi nói:
– Ừ nhỉ, anh cũng chẳng xem xét cách cần sử dụng từ, tiếng em nói anh new thấy nó là lạ. Anh thường nhìn thấy trong music những bài ca hùng tráng thông thường sẽ có những giai điệu hùng khỏe mạnh mẽ, chứ nếu im thin thít không gồm ca từ, nốt nhạc gì thì làm sao có bài xích ca hùng tráng tê chứ. Tuyệt Thầy còn có dụng ý như thế nào khác khi sử dụng từ này?
– Em cũng lần khần nữa, chỉ hiểu được tới giờ kia mình không được há miệng nói điều gì hết. Tâm An nói.
Tâm từ bỏ ghẹo em:
– Ngủ rồi rước đâu nhưng nói.
– Anh ngủ nhưng mà anh cũng nói mớ như thường, thời điểm hát, cơ hội tụng kinh, lúc lầm bầm đồ vật gi đó, ngủ cũng nói được chứ bộ.
Tâm Từ tĩnh mịch biết bản thân yếu vắt trong điểm đó nên ko chọc ghẹo trung ương An nữa, nếu như không Tâm An sẽ moi hết những tật xấu của chú ý ra cơ mà nói thì quê lắm. Vai trung phong Từ trở về đề tài rồi nói:
– lạng lẽ thì đâu gồm gì xuất xắc đâu, tự nhiên lúc đó mình như tín đồ câm, mong muốn nói gì té ra dấu. Xuất xắc là thực tập im lặng để làm người câm nhỉ? Mình sẽ thấy nỗi khổ của họ khi ko nói được mà thương chứ không cợt họ
– Nghe cũng có thể có lý nhỉ, nhưng nếu mà thực tập để hiểu mọi fan khuyết tật thì bản thân phải một trong những buổi tập làm fan câm, 1 trong các buổi làm tín đồ điếc, fan mù, người bị thiếu tay chân. Vì sao chỉ tập chiếc miệng thôi?
– Anh ko biết, chắc lúc đầu mới tu Thầy mang lại như vậy, tu thọ thì đề nghị tập điếc, tập mù cũng nên.
– Em thấy cách phân tích và lý giải đó sai trái chút nào, tự nhiên lại đi làm việc chuyện đó.
– Anh cũng chịu, tuy vậy mình có trò để đùa rồi.
– Trò gì?
– Trò tập làm người câm, người điếc. Ví dụ như anh là fan câm, em là người điếc lúc anh nói chỉ đọng ứ, quơ quơ tay chân, em không nghe, vấn đáp lạc nhách, lạc nghẽo. Demo xem sao?

Tâm Từ vực lên đi tới bộ bàn cầm mẫu bình chén bát lên quơ tay ra cỗ ăn, rồi chỉ một cái bụng mặt ỉu xìu. Tâm An nói “anh đói bụng muốn ăn mì gói chứ gì?” trung tâm Từ nói, chơi bởi vậy không dzui, đâu đề nghị em đoán trúng. Em đoán đúng nhưng đề xuất nói ngược lại, lấy ví dụ như như: anh đang diễn tả đói bụng nhưng em đề nghị nói là uống nước hả, hoặc chóng mặt à?
– dẫu vậy mà em bị điếc chứ đâu có mù, buộc phải em thấy cách anh mô tả là hiểu ngay. Chơi bởi thế không dzui, ngán lắm. Tuyệt mình tập làm bạn mù và fan thiếu một chân thử, anh là bạn thiếu chân, em là người mù, anh dắt em đi
– Ừ, thử xem.
Thế là trọng tâm Từ co chiếc chân lên nhảy lò cò, trung khu An cầm lấy tay anh, nhì mắt nhắm cứng. Chổ chính giữa Từ nhảy mỗi bước kéo trọng điểm An đi theo, nhì đứa đi quanh chống vừa đi vừa mỉm cười ngặt nghẽo. Tâm An dancing theo chổ chính giữa Từ chứ không bước. Tâm Từ xong xuôi lại mỉm cười nói:
– Em có hai chân mà, đâu rất cần được nhảy đâu?
Cả hai ngừng lại quan sát nhau cười, cơ hội đó trọng tâm Chánh chỗ nào chạy về phòng, nói:
– đùa gì mà dzui thế? đến anh đùa với.
– Tụi em tập làm người khuyết tật -Tâm An trả lời.
– lý do lại tập làm bạn khuyết tật? trọng điểm Chánh không thể tinh được hỏi.
– Để đọc nỗi khổ của mình – tâm Từ đáp
– Anh đâu thấy các em khổ đâu nhưng thấy cười cợt giòn tan. Đừng chơi vì thế tội họ.
– tuy nhiên anh trọng tâm Từ lý giải cho em là thực tập im thin thít hùng tráng là tập làm bạn câm để hiểu nỗi khổ của mình mà. Tâm An nói.
Tâm Chánh cười ngất xỉu nói:
– trọng tâm Từ ơi trọng điểm Từ yên lặng chứ đâu phải chỉ là làm tín đồ câm.
– Chứ anh tập im thin thít như thế nào? tâm Từ hỏi lại.
– Thì thời gian đó anh yên lặng không nói thôi.
– tuy vậy giờ chỉ tịnh em vẫn thấy bạn bè mình thủ thỉ thầm thì mà.
– Tụi mình ko thực tập giỏi thôi.
– Chứ theo ông thực tập im thin thít Hùng Tráng để gia công gì?
– Anh nghĩ lúc đó Thầy buộc phải yên tĩnh để làm việc hoặc ngồi thiền phải sợ bạn bè mình ồn ã mất thanh tịnh của thầy. Thôi nhưng đoán già đoán non bỏ ra cho mệt, lúc nào Thầy nhàn hạ mình sẽ hỏi Thầy. Nhưng hình như ít khi nào mình tĩnh mịch giờ đó, thời gian nào cũng có đứa nói chuyện. Buổi tối nay mình thử không thủ thỉ xem sao? chổ chính giữa Chánh đề nghị.
– Mình buộc phải quy định, ai mở miệng to là buộc phải phạt – chổ chính giữa Từ nói
– Phạt mẫu gì? trung ương An hỏi.
– các lần nói nên bỏ vào vỏ hộp một viên kẹo – vai trung phong Chánh đáp.
– Em ăn uống hết rồi, rước đâu mà lại bỏ. Trọng tâm An nói.
– Trời! nên ăn gì một lần mười mấy cây kẹo, không sợ sâu răng à? trung khu Từ hỏi.
Tâm An nhấp lên xuống đầu:
– Em không hại đâu.
Tâm Chánh nói:
– núm thì em yêu cầu đừng mở miệng.
Tâm từ cười, rồi thò vào trong túi móc một viên kẹo trao cho chổ chính giữa An:
– Để dành riêng nhé, lỡ tối mở miệng còn tồn tại một viên để nộp vào loại hộp
Tâm An mừng quá nhảy lên:
– Cảm ơn anh, em đang để dành, em không ăn uống đâu.
– Giờ mình đi đá bóng đi, tư giờ chiều rồi. Trung khu Chánh rủ.
Cả bố hưởng ứng liền, trọng tâm An vứt cây kẹo vào biu áo vạt hò chạy theo hai anh ra bến bãi cỏ. Được chơi bóng đá là trò ba chú ham mê nhất, nghịch hoài không chán. Có khi Thầy cũng ra nghịch với những chú, Thầy bày cho các chú chuyền bóng, dẫn bóng, giảm bóng chứ không giống như các chú chơi với nhau, thấy bóng ở đâu là chạy tới giành, có cha đứa làm thế nào chia team được. Chỉ gồm chơi sút bóng thì một chú có tác dụng thủ môn còn nhì chú làm cầu thủ. Khi bao gồm thầy thì còn tồn tại hai đội, mỗi team hai người, những lúc tập luyện đá láng như vậy, trung khu An ao ước chùa mình gồm thêm khoảng hai chục chú tinh ranh như các chú để có hai đội đùa thỏa thích.

Mà trên sao trẻ con chúng nó không say mê đi tu nhỉ, nhằm mình có các bạn thêm, chứ có cha đứa thì không nhiều quá. Trung ương An nghĩ: “Hôm nào mình đi học, mình vẫn rủ mấy đứa bạn trong lớp đi tu với mình, để có thêm ước thủ đến đội bóng”. Trọng điểm An đem chủ kiến đó ra nói với nhì anh. Hai chú kia đồng ý mỗi đứa đề nghị tìm mang đến được sáu đến bảy thằng bạn cùng lớp rủ đi tu để sinh sản thành một tổ bóng chơi đến thỏa thích.
Các chú chơi với nhau cho tới lúc thỉnh chuông thông báo đến giờ đồng hồ cơm. Phương diện mày chú làm sao chú nấy đỏ au, mồ hôi nhễ nhại, quần áo nhớp nháp, chạy ù về phòng khoác vội cái áo vào để xuống khu nhà bếp ăn cơm. Quan sát tay chân, phương diện mũi các chú Thầy thấy nửa thương, nửa bi lụy cười nhưng Thầy nén lại, rồi nói với các chú:
– những con dơ bẩn quá, thôi đi tắm rửa rửa sạch sẽ rồi vô ăn uống cơm. Từ ni trở đi Thầy đang thỉnh chuông trước mười lăm phút để những con nghỉ, rửa mặt rửa, phải xong xuôi đúng giờ ko được chơi quá giờ nghe không.
Ba chú dạ nhi nhí trong miệng rồi đi về phòng.
Chùa có phòng vệ sinh nhưng bố chú không mê thích tắm vào phòng, chỉ say mê mặc một cái quần cụt rồi mang vòi nước dội vào nhau vui hơn. Chỉ khi nào trời lạnh các chú mới nên phòng rửa mặt thôi. Tắm xong ba chú vào phòng bếp ăn cơm trắng ngon lành. Ăn dứt rửa chén bát rồi về phòng. Từ thời điểm ngày có bà Tư lân cận chùa phát trung khu nấu giúp cơm trắng nước nhị buổi cho bốn thầy trò, những chú không hẳn giúp thầy thổi nấu ăn. Những chú chỉ phụ bà tư mỗi buổi sáng sớm thôi. Bà tứ chỉ qua chùa mỗi buổi sáng sớm nấu cho trưa bà về nhà. Thức ăn chiều bà có tác dụng sẵn đặt lên trên bếp, chiều bà qua hâm lại dọn lên bàn mang lại thầy và các chú. Thầy dạy các chú:
– Bà bốn già rồi, các con bắt buộc giúp bà xách nước, có tác dụng một vài việc nặng, góp bà nhặt rau…
Bà bốn hiền lắm, thương các chú nhiều, bà thường xuyên qua chùa tụng kinh, ngồi thiền mỗi tối. Các lần bà tư đến các chú đều được bà nhét mang lại vài viên kẹo, thời gian thì mấy dòng bánh bò, thời điểm thì vài khúc mía yêu cầu chú nào cũng thương bà tư hết. Các chú hay quấn quýt bên bà trong bếp, tíu tít nhắc đủ chuyện.
Tâm An ăn kết thúc về chống sờ lên túi áo giật mình ko thấy viên kẹo đâu hết. Chú lặng lẽ đi ra bến bãi cỏ tìm tuy vậy không có. Chạy về địa điểm phơi quần áo xem lại trong biu áo cũ nhưng không thấy. Chú bi lụy thiu, bản thân hứa phải giữ nó ai dè lại tiến công mất rồi, làm sao đây? làm thế nào để khỏi buộc phải nộp kẹo tối nay? Ngồi yên một lúc để ý đến chú nẩy lên một sáng tạo độc đáo giúp chú ko nói buổi tối nay. Chú hạnh phúc trở về phòng. Chuyện không có kẹo không hề quá khó đối với chú nữa rồi, chú thầm đọc câu thơ “đã có đường đi rồi, con không còn lo sợ”.
Sau giờ ngồi thiền tụng kinh các chú có tía mươi phút để dàn xếp nói chuyện, cho chín giờ tối, một hồi chuông ngân lên thông tin giờ yên lặng đã đến. Lúc này, chổ chính giữa An về chóng lục tìm trong kệ sách ra một cuộn keo dính dài, chú cắt lấy nhị miếng lâu năm dán chéo ở miệng. Chú thì thầm nghĩ: “Vậy là ổn nhé”, chú niềm hạnh phúc khi thực hiện sáng kiến của mình. Lúc chú ngước phương diện lên với chiếc miệng bị bịt cứng băng keo tạo nên Tâm Chánh và trung ương Từ thiết yếu nhịn mỉm cười được, nhì chú ôm bụng cười, không đủ can đảm cười to nhưng mà cứ hi hí vào miệng. Trọng tâm Từ chịu đựng hết nổi trước khuôn khía cạnh ngố ngố của trung khu An chú bật nói:
– Em làm cái trò gì vậy? Bịt miệng nhằm không nói chứ gì?
Lúc đó vai trung phong Chánh bắt trung khu Từ:
– Em vẫn nói rồi nghe, nộp phạt mau.
– Thì anh cũng đã nói rồi, anh cũng phạt.
– Anh bắt đầu một câu mà em hai câu, nhị cây kẹo.
Lúc này chổ chính giữa Từ khôn ra, dứt lại ngay với ú ớ giơ tay ý nói: “anh cũng nói nhì câu, anh cũng nhì cây nghe”.
Tâm An ngồi đó cười cợt khúc khích với chiếc miệng bịt cứng, chú mong mỏi nói “Hai anh thua kém em rồi nhé” tuy thế không há miệng được, chú ú ớ vào miệng. Hy vọng nói cơ mà không nói được cũng khổ. Giờ lặng ngắt hùng tráng hôm nay còn ầm ĩ hơn ngày bình thường vì tiếng cười cợt khúc khích, tiếng nói của một dân tộc chuyện. Thầy nghe ồn đi mang lại phòng gõ cửa bố tiếng bước vào. Thầy cũng nhảy cười khi thấy được Tâm An đang cười khúc khích với cái miệng dính băng keo, còn nhị chú kia thì nên trùm mền lại nhằm cười mang lại khỏi thành giờ lớn. Thầy hỏi:
– chổ chính giữa An nhỏ đang làm vật gì vậy?

Chú lẹo tay xá Thầy rồi chuyển tay lên miệng ra dấu hiệu im lặng. Thầy nói:
– nhỏ bỏ cái chất keo trên mồm đi.
Chú dạ bằng cách chắp tay xá và xé nhị miếng keo dính dính vào domain authority đau điếng.
– con nói đến Thầy nghe, bé đang làm cái gì vậy?
– Dạ bé đang thực tập yên lặng hùng tráng ạ.
– Ai dậy con làm điều đó?
– Dạ bé tự nghĩ ra, nếu nhỏ mở miệng con buộc phải nộp vạc một viên kẹo cho vô hộp đó, mà chiều nay đi dạo bóng con làm mất đi viên kẹo rồi, bé sợ không tồn tại kẹo nhằm nộp cần nghĩ ra phải tìm giải pháp dán mồm mình lại. Mà hay thiệt nhờ hai miếng băng keo này giữ bé lại chứ không cần lúc anh chổ chính giữa Chánh bắt anh tâm Từ nộp kẹo do đã nói thì con có muốn nói “cuối cùng em là fan không nói” tuy vậy miệng không mở được cần ú ớ hoài.
Thầy nhìn cha chú cười, tiếng cười Thầy giòn tan rồi nói:
– các con ngây ngô của Thầy, đó không phải là thực tập im thin thít hùng tráng. Thực tập im lặng là một phương pháp thực tập sâu sắc, họ làm mang lại thân và trọng điểm được lắng dịu, được yên tĩnh. Khi từ thiền con đường về phòng các con phải giữ vắng lặng ý thức chánh niệm trong mỗi bước chân, mình không nên rỉ tai với bất cứ ai để thuộc yểm trợ mang đến nhau. Những con hoàn toàn có thể ngồi yên khoảng chừng mười mang đến mười lăm phút bên cạnh trời để ngắm sao, nhìn trăng, lắng nghe tiếng côn trùng nhỏ rả rích trong đêm, rất nhiều tiếng động nhỏ dại nhất các con phần đông nghe thấy bởi nhờ sự yên tĩnh. Cũng vậy, đấy là thời gian để tâm những con được nghỉ ngơi, được im tĩnh. Cả ngày các bé vận động, tâm những con thu nhặt nhiều thứ, nó thao tác quá nhiều, nó rầm rĩ đủ điều. Nên lạng lẽ Hùng Tráng là cơ hội để những con làm chững lại thân tâm, trở lại với thiết yếu mình, lắng nghe nội tâm của chính mình sâu dung nhan hơn. Im re không phải là đè nén, không nói. Chúng ta vẫn nói theo cách khác nhưng khi nào cần thiết, nói trong chánh niệm, nói bé dại để khỏi làm cho động những người xung quanh. Thôi tạm thời thời các con đọc như vậy, sau này Thầy đã giảng rõ cho các con biết cách thực tập lặng ngắt hùng tráng một cách sâu sắc hơn.
Nói hoàn thành Thầy đứng lên “chào các con, chúc những con ngủ ngon”.
– Thầy thong thả bước đi những bước đi nhẹ nhàng mà vững chãi, đa số lời dạy của Thầy đánh động vào vai trung phong trí ngây thơ của các chú. Các chú cảm giác nó mớ lạ và độc đáo mà cũng đâu lạ lẫm lắm. Cả bố lặng lặng suy ngẫm lời chia sẻ vừa rồi. Trung khu An tự mỉm cười thầm lúc nhớ đến hai miếng băng keo trên miệng. Nếu không có Thầy đến đúng lúc thì chú sẽ buồn bã với nó cho tới sáng mai mất. Bầu không khí trong chống trở yêu cầu im ắng, tiếng nhỏ dế rủ rỉ rù rì, tiếng con ếch kêu ộp ộp ko kể xa vọng lại. Âm thanh của màn đêm nghe cũng hay, cũng kỳ diệu ghê.

Tâm Từ không ngờ màn đêm lại có khúc nhạc giỏi tuyệt, như một bản hòa tấu của thiên nhiên đang rung lên đầy đủ cung bậc sâu lắng cho lạ, tự nhiên trong chú tăng trưởng câu hát “Im lặng của đêm tôi đã lắng nghe”.
Tâm Chánh cảm xúc khi hiểu được chân thành và ý nghĩa của sự thực tập này. Chú cảm giác rất khỏe, rất thoải mái ngắm mọi vật xung quanh. Chú cảm thấy vắng lặng nó có cái nào đấy rất mạnh bạo mẽ, rất cuốn hút lôi cuốn. Chú mơ hồ nhận ra sự hùng tráng của yên lặng, cực nhọc mà lý giải rõ, chỉ tự cảm thấy thôi. Chú tự cảnh báo mình đề xuất tôn trọng giờ đồng hồ thực tập này. Nó vô cùng đẹp, hết sức nuôi dưỡng, làm cho sự thực tập chánh niệm trở nên thâm thúy hơn.
Sáng hôm sau, chùa bao gồm khách quý, bố chú hết sức vui khi gồm sư anh, sư em của Thầy trở lại thăm Thầy. Thầy cũng bất ngờ trước sự viếng thăm này. Thầy gọi bố chú vào chống khách. Cả cha mặc áo tràng phi vào xá xin chào hai vị khách:
– Chúng nhỏ kính kính chào quý Thầy
Thầy mỉm cười nói với tía chú:
– Thầy này là sư anh của Thầy tên là Pháp Vĩ , còn đó là sư em Pháp Thiện.
Các chú cúi đầu chào. Các chú được phép ngồi chơi chung. Thầy nói:
– những con tự giới thiệu về mình cho hai Thầy biết
– Dạ thưa quý Thầy, con tên là trọng điểm Chánh. Con mười tứ tuổi.
– Dạ thưa bé tên là trung ương Từ bé mười bố tuổi.
– Dạ thưa con tên là trung tâm An bé mười nhị tuổi.
Thầy Pháp Vĩ hỏi:
– những con muốn ăn uống bánh không? Thầy có mang trong mình một ít bánh cho những con.
Các chú dạ lí nhí trong miệng.
Thầy nói tiếp:
– mình cùng ăn bánh uống trà kể chuyện ngồi đùa với nhau là dzui rồi. Các con cứ tự nhiên và thoải mái thoải mái. Những con bao gồm chuyện gì dzui kể mang lại quý thầy nghe với!
Tâm tự hỏi nhỏ dại Tâm Chánh
– nhắc chuyện trọng điểm An hồi buổi tối đi.
Tâm An mắc cỡ, chú lắc đầu lia lịa:
– thoải mái và tự nhiên đem chuyện đó ra nói quê lắm.
– tuy vậy mà vui. Trọng điểm Từ trấn an em.
– Anh kể nghe?
Tâm An làm thinh nhưng mà trong bụng ko thích cho lắm.
Thầy nhìn các chú cười rồi nói:
– Tụi bé dại này có nhiều trò dzui lắm sư anh, hồi về tối em không nhịn được cười. Có chúng nó em thấy mình hạnh phúc, em cũng giảm nhớ về chén bát Nhã, về hồ hết ngày tháng tươi đẹp ở đó.
Nói mang đến đó Thầy quay sang gợi ý:
– các con đề cập chuyện đến quý Thầy nghe đi, rồi quí Thầy sẽ chia sẻ thêm cho các con biết phương pháp thực tập yên lặng Hùng Tráng, sự thực tập của quý Thầy giỏi lắm đó.
Tâm từ bỏ hớn hở chắp tay lên xá chào, rồi nói lại chuyện trọng tâm An có phương thức thực tập yên lặng Hùng Tráng mới:
– Dạ con kính thưa quý Thầy, trọng tâm An em con bao gồm cách thực tập im re Hùng Tráng đặc biệt quan trọng nhờ vào một báu vật kỳ diệu là băng keo dán miệng.
Mặt chổ chính giữa An đỏ lên bởi mắc cỡ, chú phòng chế:
– tuy thế nó góp em ko nói, còn các anh nói trước hết.
– tại em làm phương thức mới này lạ quá nên những anh cần yếu không cười cợt không nói được. Trung ương Chánh nói.
Quý Thầy ngồi đó cười khi nghe đến ba chú thuật lại việc thực tập im lặng Hùng Tráng.
Thầy Pháp Thiện bây giờ mới lên tiếng:
– Chà mình yêu cầu xin trung khu An một ít bảo bối này dán miệng để thôi nói linh tinh. Thầy cười, nói tiếp:
– chia sẻ về thực tập im thin thít Hùng Tráng cũng hay, sư em xin những sư anh lão xã chỉ dạy thêm cho em và cho những chú nhỏ tuổi này.
Thầy nói:
– Sư anh đã share một tí đỉnh căn bản rồi, với hứa lúc này sẽ giải thích hướng dẫn thêm vào cho các chú. Tiện thể có sư anh và sư em sinh hoạt đây, xin share một ít tởm nghiệm của chính bản thân mình cho sư em và những chú cùng học hỏi. Pháp Thiện, sư em chia sẻ đi.
Thầy Pháp Thiện cười, rồi lẹo tay thưa:

– nhỏ kính bạch Sư Ông, con kính thưa quý sư anh và các em. Trước đây con thường xuyên nói nhiều, chuyện gì rồi cũng nói, nói linh tinh ko hà, cực kỳ hiếu động, quý sư anh cũng biết rồi mà, cách áp dụng từ ngữ của bé vô tội vạ, thiếu hụt chánh niệm, cho nên vì vậy con được y chỉ sư mang đến thực tập im thin thít ba ngày để cho mình lặng lại với tập kiến thức mới biết phương pháp nói đúng lúc, đúng thời, biết cách biểu đạt tâm ý của mình rõ ràng, gọn gàng ghẽ. Con đã thực tập im lặng với mục tiêu là thực tập chánh ngữ. Bố ngày đi qua, con đã không thành công, sau khi lạng lẽ ba ngày nhỏ còn nói nhiều hơn, nói bù vào rất nhiều ngày đề nghị im. Kế tiếp y chỉ sư cho con thêm ba ngày nữa mà lại kèm theo bài bác tập đề xuất làm lắng dịu, yên ổn tĩnh lại dòng tâm của mình, đề xuất thực tập dừng lại các suy nghĩ. Im thin thít để thấy rõ tâm ý của chính mình mà dừng lại. Tía ngày tiếp nối con tương đối hơn, con thấy tôi đã nói thừa thải rất nhiều trong cuộc sống và tạm thời yên hơn, bớt nói lại chút ít. Con không ngờ thực tập vắng lặng hùng tráng lại có tác dụng chữa trị tật nói các của con. Thực tập lạng lẽ hùng tráng là thực tập chánh ngữ một cách thâm thúy nhất. Nó là đỉnh cao của những loại ngữ điệu âm thanh. Nó hỗ trợ cho âm thanh được phạt ra có giá trị hơn, có phẩm chất hơn. Vì đó, bé rất trân quí thời khoá yên lặng hùng tráng mỗi ngày.
Những lời share của thầy Pháp Thiện làm các chú bàng hoàng khó hiểu. Lần thứ nhất các chú new nghe “im lặng là sự việc thực tập chánh ngữ một bí quyết sâu sắc” tuyệt “im lặng là đỉnh cao của âm thanh”, dầu chưa biết đến được từng nào nhưng những chú cảm giác rất đam mê thú, gồm nhiều cảm xúc hơn trong tiếng thực tập im re Hùng Tráng.
Ba Thầy ngồi yên uống mọi ngụm trà thong thả, bố chú được ngồi nạp năng lượng bánh thoả thích. Một thời gian sau, Thầy Pháp Vĩ lên tiếng chia sẻ:
– lúc này chỉ là một trong những buổi ngồi chơi thân mật, bọn họ nói chuyện thoải mái, bỏ bớt những nghi lễ, phần nhiều lời thưa xin chào nhé. Sư anh khôn cùng thích thời gian được im lặng. Sự thực tập im re của sư anh là việc im lặng tổng thể ba nghiệp thân, khẩu, ý. Thân và khẩu ngó vậy chứ còn dễ dàng thực tập hơn ý. Chiếc tâm của chính mình nó lúc nào cũng suy nghĩ, ít khi nào lắng lặng lắm. Im re là thời cơ để cho dòng thân và cái miệng mình yên ổn lại, có như thế mình mới tập trung vào trung ương ý, lắng nghe thiết yếu mình sâu hơn với buông bỏ mọi ý niệm đi lên mặc dù là ý niệm giỏi hay ý niệm xấu. Làm nắm nào để trong lòng không khởi lên ý niệm như thế nào hết, cái tâm thực thụ rỗng rang, hiểu rõ mọi chuyện đang xảy ra nhưng không cố gắng bắt, không chỉ chiếm giữ. Đó bắt đầu là sự tĩnh mịch hùng tráng nhất, nó tạo ra một tích điện kỳ diệu để tiếp xúc với thực sự mầu nhiệm của cuộc sống. Theo Sư Anh, bất kể một bạn xuất gia nào cũng cần phải có sự im re đó để nuôi dưỡng, dẫn dắt bản thân đi đúng hướng. Những sư em có biết không? vắng lặng là sự hội tụ của muôn ngàn âm thanh, nó tiềm ẩn mọi thứ tiếng, đông đảo tầng âm khác nhau. Yên lặng là căn cơ của phần nhiều âm thanh, nếu không có lạng lẽ thì bọn họ không thể biết đến các âm thanh. Nhỏ người chúng ta có một tập khí sâu dày cực kỳ kỳ lạ là chỉ nắm bắt được âm nhạc mà cần yếu thấy một cách trọn vẹn sự phối hợp hài hoà giữa âm thanh và im lặng. Tiếng lạng lẽ luôn có mặt nhưng họ thường lãng quên.
Thầy kết thúc lại rồi yên lặng, nâng ly trà uống một ngụm nhỏ. Cử chỉ chậm rì rì rãi, thảnh thơi. Phần đông lời share này đối với ba chú phần lớn mù tịt không hiểu biết nhiều gì hết. Những chú chỉ cảm nhận rằng: sự thực tập im lặng có chiều sâu hun hút nặng nề mà phát âm được. Đó là sự việc thực tập kỳ cục nhất, đầy đủ lời chia sẻ đều mớ lạ và độc đáo vô cùng. Chổ chính giữa An nhìn Thầy, Thầy của chú tỏ ra rất hạnh phúc phấn kích khi được nghe những lời share này. đôi mắt Thầy chú sáng lên, khuôn mặt tràn đầy sự mãn nguyện. Rồi Thầy nói tiếp:
– Đó là một trong sự quên lãng đáng tiếc.
Nói mang đến đây, Thầy dứt hẳn, Thầy như chìm sâu vào cõi im thin thít của Thầy. Mọi tín đồ ngồi lặng như chiêm nghiệm, như cảm nhận sự nhiệm mầu của yên ổn Lặng. Trung khu Từ cảm thấy khó tính trước sự tĩnh mịch đó. Thuộc cấp chú bắt đầu múa máy. Không riêng gì chú, vai trung phong Chánh, vai trung phong An cũng thế, cảm thấy sự vắng lặng đó ghê quá, các chú chỉ muốn phá vỡ nó đi. Các chú biết, gọi sơ sài rằng: thực tập lạng lẽ Hùng Tráng là rất đề nghị thiết, thế cũng đủ rồi. Tín đồ lớn dường như thích dài dòng. Một lúc sau. Thầy cứu những chú ra khỏi cảm giác đó. Thầy hỏi:
– các con tất cả thấy thực tập im lặng Hùng Tráng có chân thành và ý nghĩa sâu xa không?
– Dạ có ạ! Cả bố đồng thanh trả lời.
Tâm An âm thầm nghĩ cho dù sao thì có âm thanh vẫn dễ chịu và thoải mái hơn nhiều. Cái đỉnh cao ấy chú chưa ao ước leo lên, trong khi trên ấy cũng chẳng phải là chỗ của trẻ em chúng mình. Chỗ phù hợp nhất của chúng mình bây giờ là sảnh bóng thôi.
Xem thêm: Top 7 Lời Ru Ấy Mẹ Đã Ru Con Thời Ấu Thơ, Lời Bài Hát Vì Con

Những trang viết trước:
Chương 1: Tiếng call của nạm Tôn
Chương 2: quả đât của thơ cùng nhạc
Chương 3: Vũ điệu của song chân
Chương 4: những chiếc bình ngồi yên
Chương 5: Nuôi dưỡng thân tâm
Chương 6: Phá vỡ bức tường chắn vô hình
Mời quý độc giả đón coi phần tiếp theo sau của Phương Trời Lạ do sư cô Chân Vỹ Nghiêm viết tặng ngay khung trời tuổi thơ.