Tuyển tập những bài bác thơ tốt viết về Ông Bà đã có được đăng cài đặt trên trang thơ Thi Hữu.

Bạn đang xem: Bài thơ về bà ngoại

Thơ diễn đạt tình cảm của các cháu giành riêng cho ông bà Nội-Ngoại của mình; Nỗi ghi nhớ về ông bà đã hết với phần đông kỷ niệm không lúc nào quên..


*

CON VỀ GIỖ NGOẠI THÁNG bố Thơ: Toàn trung ương Hòa

Hai năm… ngoại biệt cõi trần bé về nhìn nấm mộ phần cỏ xanh Dây trầu vẫn mướt… uốn quanh kiếm tìm hình trơn Ngoại ý muốn manh dáng gầy!

Hai năm khoé mắt còn cay ngoại ra đi giữa một ngày nắng tươi nhưng sao nước mắt nhỏ rơi Câu kinh tiễn ngoại mọi lời xót xa!

Con về giỗ nước ngoài tháng khoác lác cau rụng ở hiên nhà lẻ loi Khay trầu khô quéo thuộc vôi hai năm cũng vẫn lâu rồi… nằm im!

Con dơ lên thứ ngoại thèm Trầu xanh, cau chín nỗi niềm rưng rưng trong khi con thấy ngoại mừng chỉ nên giao cảm ngập ngừng… ngoại ơi!

Ngày 13. 03. 2019


Bài Thơ: VỀ QUÊ NỘI (Tác giả: Thanh Hùng)


Thơ xuất xắc về ÔNG BÀ Nội-Ngoại & Tình cảm mái ấm gia đình (tuyển tập) / tác giả Thanh Hùng
*

VỀ QUÊ NỘI Thơ: Thanh Hùng

Một năm tết bắt đầu trở về quê nội lâu lắm rồi quên dần lối đi xưa con hẻm vô còn bóng dáng cây dừa nay mất dạng bắt buộc cũng chưa kịp nhớ

Bên kia ước nơi đấy là bến chợ ghi nhớ lại thời nội ngơi nghỉ đó buôn bán rau hoa quả tươi xanh tím đỏ đủ màu Hồi còn bé nhỏ hay đứng sau để ngó

Tôi âm thầm lặng lẽ đến bên ngôi mộ nhỏ dại Nghĩa trang chiều nhìn cây cối chơ vơ Thắp nén nhang rồi đứng đó hàng giờ Nhớ mang đến nội tim mình như đau nhói

Về bên cũ hương thơm trầm nghi bất tỉnh nhân sự khói Vẳng đây đây tiếng bạn gọi Thanh Hùng Cũng một thời tôi được ví cháu cưng chú ý di hình ảnh mà rưng rưng nước mắt

Về quê cũ thôn giềng đều xuất hiện Luôn mỉm cười và cái hợp tác vui Nhưng trong lòng có gì đấy ngậm ngùi Nhớ mang đến nội lòng tôi thêm bi thương bã.

Xem thêm: Công Thức Tính Độ Dài Đường Trung Tuyến, Và Bài Tập Minh Họa

Tp. Hcm 2019 p T H


Bài Thơ: BÀ MẤT (Tác giả: Trúc Lâm)


Thơ hay về ÔNG BÀ Nội-Ngoại và Tình cảm gia đình (tuyển tập) / người sáng tác Trúc Lâm
*

BÀ MẤT Thơ: Trúc Lâm

Tiếng khiếp lặng rớt mặt thềm Một ngày tóc trắng ko mềm nắng rơi Bà nay như áng mây trời bay sang bổ rẽ cuộc đời trầm luân

Từ phía trên rũ hết hồng trần Và buông xuôi hết nợ nần dâu bể Miệng không hề thắm miếng trầu mối nhăn rồi hóa đất nâu bên trên đồng

Đường lâu năm bà xuống gặp gỡ ông Để ai oán nhánh lá trầu ko úa vàng Rồi mai lúa chín mùa sang kiếm tìm đâu giờ đồng hồ gạo bên trên sàng rơi nghiêng

Hương chanh còn tỏa bên cạnh hiên láng cau vẫn gối đầu lên bức tường Hồng xiêm vẫn chín đầy vườn Ngõ thân quen vẫn đợi chiều sương bà về

Vẫn đây vết mờ do bụi chuối, bờ tre nhỏ mương chảy mọi ngày hè đợi mưa Bà ko ra nữa xúc cua đơn lẻ cả cái rổ thưa góc nhà

Đơn sơ tấm áo nâu bà dòng kim băng bé dại cài qua vui bi thương Nắng mưa cổ bạc, vai sờn Bà không mặc nữa cô đơn một chiều

Cuộc đời đang đủ chắt lọc Một lần nhắm mắt hồn theo gió ngàn

Trong đêm giấc mộng vừa sang Thấy bà về giữa dương gian mỉm cười cợt Quạt mo và tiếng à ơi Lời ru tất cả giọt ảm đạm rơi âm thầm

Lưng còng gánh mỏi trăm năm Buông xuôi mặc khói hương trầm lặng cất cánh Bóng bà chết thật cuối chân mây Mà hương nhân tình kết vẫn tức thì hiên nhà.