Trăng xưa Tần thời, Hán thời quanVạn dặm người đi chẳng khải hoàn Giả như Long Thành ngụ phi tướngÂm San, mã Hồ chẳng đi qua
Thây chảy phơi đầy, lửa chiến trường Vong linh đơn côi, chẳng để tâmMực không thưa, trời đất nhạt nhòa Xuân Thu, vẽ lên máu gươm này
Hận xuất xắc yêu, đừng nên lơ là Trận vang trống ào ào Tín nhiệm này, ta quyết tâm mặc kệ khó khăn Đoạn lương duyên này tựa khúc cầu
Cờ tung bay phấp phới Chẳng bởi dự, rút gươm ra xẻ đoạn duyên ấy hoá ra trăm phần
Hận giỏi yêu, đừng nên lơ là Hồng trần cháy bao phầnLấy sinh mệnh, chứng minh ai thật thà thẳng ngayĐoạn lương duyên này tựa khúc cầuChuyện xưa xem vẫn thấy Ở thiên hạ, chúng ta buông đao cởi giáp, hát khúc ca Trường Thành
Trăng xưa Tần thời, Hán thời quanVạn dặm người đi chẳng khải hoàn Giả như Long Thành ngụ phi tướngÂm San, mã Hồ chẳng đi qua
Xương máu thân này, làm mũi tên Giáp sắt loang máu, thấm trăng đêmVọng tiếng sáo lòng bỗng quặn lại Sói thét, chiến trường hoá hỗn loạn
Hận giỏi yêu, đừng nên lơ là Trận vang trống ào ào Tín nhiệm này, ta quyết tâm mặc kệ khó khăn Đoạn lương duyên này tựa khúc cầu
Cờ tung bay phấp phới Chẳng vì chưng dự, rút gươm ra xẻ đoạn duyên ấy hoá ra trăm phần
Hận xuất xắc yêu, đừng nên lơ là Hồng trần cháy bao phầnLấy sinh mệnh, chứng minh ai thật thà thẳng ngayĐoạn lương duyên này tựa khúc cầuChuyện xưa xem vẫn thấy Ở thiên hạ, chúng ta buông đao cởi giáp, hát khúc ca Trường Thành
Đoạn lương duyên này tựa khúc cầuChuyện xưa coi vẫn thấy Ở thiên hạ, chúng ta buông đao cởi giáp, hát khúc ca Trường Thành